Nhiều bà vợ vẫn thường kêu ca việc phải dài cổ ngồi đợi cơm chồng mỗi tối, nhưng Duyên thì lại thấy mình may mắn mới được đợi cơm chồng.

Khi Duyên mang thai tháng thứ 7, cùng lúc đó cô hết hợp đồng ở công ty hiện tại, nhân cơ hội này, công ty dừng ký hợp đồng luôn với cô. Duyên chính thức thất nghiệp. Cuộc sống của hai vợ chồng thực sự khó khăn sau khi Duyên sinh con. Hàng tháng biết bao nhiêu khoản phải chi tiêu, nào tiền mua thức ăn bồi dưỡng cho vợ đẻ, tiền bỉm sữa cho con, tiền nhà trọ... khiến Hưng - chồng Duyên lúc nào cũng phải gồng mình lên để làm việc kiếm tiền.

Thế nhưng mọi cố gắng của Hưng đều trở nên vô nghĩa khi đã 2 tháng mà công ty anh vẫn chưa thanh toán lương cho nhân viên. Hỏi kế toán thì chỉ nhận được câu trả lời: "Sếp đi công tác chưa về, sếp không ký vào bảng lương thì kế toán chưa được tự ý trả lương cho nhân viên". Anh hỏi: "Khi nào sếp về?" thì ai cũng lắc đầu. Chán nản Hưng nghỉ việc.

Mọi sinh hoạt của gia đình đều trông chờ vào đồng lương của Hưng, giờ không có lương có nghĩa là sẽ chết đói. Những chỗ vay mượn được thì vợ chồng đều đã vay mượn để trang trải sinh hoạt trong 2 tháng qua. Bạn bè cũng toàn người khó khăn, đều phải đi thuê trọ nên cũng không thể cho vay được nhiều. Duyên vốn ít sữa nên con phải uống thêm sữa ngoài, nhưng đã mấy hôm nay con hết sữa mà không có tiền mua. Thằng bé mới 3 tháng không được bú no quay ra khóc ngằn ngặt khiến Duyên trào nước mắt.

Hưng tính gửi vợ con về nhờ bố mẹ vợ trông nom giúp còn anh đi kiếm công việc khác. Nhưng khi anh chưa kịp thu xếp đưa vợ con về thì hay tin mẹ vợ bị ung thư. "Đã chẳng có đồng nào để biếu mẹ chữa bệnh, nếu lại mang gánh nặng vợ con về cho ông bà nữa thì anh chẳng còn mặt mũi nào nhìn anh em họ hàng nhà em", Hưng buồn bã nói với vợ. Bên nhà Hưng thì anh chẳng dám nhờ vả vì gia đình anh không chấp nhận cuộc hôn nhân của hai người. Ngày Hưng quyết định lấy Duyên, bố mẹ anh đã kiên quyết từ mặt đứa con trai duy nhất của họ.


Thương chồng vất vả ngày nào Duyên cũng đợi chồng về ăn cơm, để cùng trò chuyện với anh, giúp anh vơi bớt mệt nhọc (Ảnh minh họa).

Chỉ còn 5 ngày nữa là đến hạn trả tiền nhà, nhưng trong người hai vợ chồng chỉ còn đúng một trăm ngàn. Hưng thực sự bế tắc, anh định đi cầm cố chiếc xe máy cũ của mình để lấy tiền mua sữa cho con và đóng tiền nhà. Duyên gàn chồng: "Anh cầm xe thì lấy phương tiện đâu mà đi kiếm việc?". "Nhưng chẳng lẽ ngồi đây nhìn con chết đói à?", Hưng to tiếng với vợ.

Một người hàng xóm tình cờ nghe được cuộc cãi vã của hai người nên biết được tình cảnh của đôi vợ chồng trẻ. Cảm thông với thân phận của những người đang phải vận lộn kiếm sống trên thành phố, người hàng xóm ấy đã sang rủ Hưng đi phụ hồ với mức lương trả theo ngày. Mặc dù từ nhỏ đến giờ anh chưa phải làm việc nặng bao giờ nhưng nghe tiếng khóc ngằn ngặt do khát sữa của con nên anh đã đồng ý ngay mà không cần phải suy nghĩ. Thấy Duyên có vẻ không vui trước quyết định đi làm của Hưng, anh động viên vợ: "Làm phụ hồ mình sẽ có tiền luôn chứ nếu giờ nếu mà đi ứng tuyển nhân viên IT ở những công ty khác sợ rằng 'tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa', lại gặp phải một công ty nợ lương nữa thì coi như xong luôn".

Những ngày đầu làm công việc phụ hồ, Hưng không chỉ phải đổ mồ hôi mà còn phải đổ cả máu nhưng bù lại anh có tiền mang về nuôi vợ con ngay trong ngày. Bàn tay Hưng vốn chỉ quen cầm chuột và bấm bàn phím máy tính, giờ dày đặc những vết xước chằng chịt vì xách vữa không quen. Cầm tay chồng Duyên không khỏi xót xa: "Vì em mà chồng phải khổ. Giá như chồng đừng lấy em thì đâu đến nỗi thế này". Hưng ôm vợ vào lòng và an ủi: "Em và con là niềm hạnh phúc lớn nhất của đời anh, khổ mấy anh cũng chịu được. Anh chưa bao giờ hối hận khi lấy em".

Cảm thông trước cuộc sống của hai vợ chồng, thương đứa trẻ tội nghiệp nên bà chủ nhà cũng cho cho vợ chồng Hưng nợ tiền nhà, đợi anh đi làm có tiền thì thanh toán sau. Thấy Hưng chịu khó, mọi người trong nhóm thợ lại giới thiệu cho anh một mối làm bốc vác hàng buổi tối. Vậy là ban ngày Hưng đi phụ hồ, hết giờ anh về nhà ăn tạm gói mì rồi lại đi bốc vác hàng cho người ta. Hưng trở về nhà thì đồng hồ cũng đã chỉ 11 rưỡi đêm.

Thương chồng vất vả ngày nào Duyên cũng đợi chồng về ăn cơm, để cùng trò chuyện với anh, giúp anh vơi bớt mệt nhọc. Thấy vợ đợi mình khuya quá, Hưng bảo Duyên: "Em cứ ăn cơm trước rồi đi nằm với con, con có hơi mẹ nó sẽ ngủ ngon. Không cần phải đợi anh đâu" nhưng với Duyên, việc đợi cơm chồng là một niềm hạnh phúc. Vì cô biết anh đang làm tất cả cũng chỉ vì muốn mang lại cuộc sống tốt đẹp cho cô và con. Nhiều bà vợ vẫn thường kêu ca việc phải dài cổ ngồi đợi cơm chồng mỗi tối, nhưng Duyên thì lại thấy mình may mắn mới được đợi cơm chồng.

Bạn có thể xem thêm: 

0 nhận xét :

Đăng nhận xét

 
Top